Lũ vịt trời an cư bên đầm lầy yên tĩnh. Cuộc sống êm đềm trôi qua trong yêu thương, hờn giận, sinh sản. Một buổi sáng mùa xuân trong sự yên bình, bỗng dưng từ trên cao một bóng đen đâm bổ xuống, làm lũ vịt trời sợ hãi bay lên cao. Đưa mắt nhìn xuống, chúng cảm thấy đau khổ, tiếc
Một buổi sáng có con kiến tên là Kiến lang thang trên thân cây. Bất chợt nó bắt gặp một con nhện đang loay hoay đu trên những sợi dây qua những cành cây nhỏ. Con kiến thắc mắc, tò mò kông hiểu con nhện đang làm gì. Nó nép bên thân cây và quan sát.
Cơn gió mùa thu trở mình thành cơn lốc, cuộn đám rác từ ngoại ô vào trung tâm thành phố, chạm phải một cao ốc, cơn lốc vẫn cuộn đi, để lại trên mặt đường một đám rác rưởi, trong đám rác co một chú ruồi con ngơ ngác nhìn quanh, Chú la to :” Ôi ! Phố thị, phốthị”.
Đêm hè oi bức thấm vào lòng đất, đánh thức chú ấu trùng mời gọi. Đất mở toang đẩy chú ấu trùng ra bên ngoài. Nó được chắp cánh thành chú ve, bay lên cao, bám vào một thân cây, ngơ ngác nhìn bóng đêm suy nghĩ. Hồi ức xoay tròn, nó nhớ lại ngày xưa khi mẹ nó sinh ra nó trong lòng đất có hứa rằng: “Con hãy cố gắng nằm trong đất đen tối này một thời gian, sau đó con sẽ được chắp cánh bay cao vào bầu trời trong ánh sáng rực rỡ, huy hoàng. Nhờ ánh sáng con sẽ nhận rõ vũ trụ và chính mình hơn!”