Trang Chủ
 
  Giới Thiệu MPK
 
  Sáng Tác
 
  Album Ảnh
 
  Tin Tức
 
  Liên Hệ
 
  Diễn đàn
 

 
  Liên Kết Website

 
 

Tổng lượt truy cập

525087

  Chiếc Tủ Áo

 

Chiều đến người thanh niên rời bỏ căn nhà đi rong. Căn phòng trở nên vắng lặng. Bỗng có tiếng kêu chít chít của lũ chuột đang đùa nghịch, phá phách những vật dụng trong nhà. Giữa lúc ấy có giọng nói ồm ồm từ trong chiếc tủ áo vang lên:

                        -Đồ khốn! Cũng chính chúng mày!

                        Lũ chuột sợ hãi, im lặng nhảy về hang ổ của chúng. Riêng chú chuột Lắc tinh ranh nép vào bên mép tủ , vểnh tai nghe ngóng. Giọng nói ồm ồm lại vang lên:

                        - Lũ khốn, chúng mày đã cắn tao ra tả tơi thế này nên người chủ chẳng bao giờ đưa tao đi chơi với phố phường nữa, phải nằm một mình trong xó tủ này thật buồn chán. Lũ chuột đáng ghét!

                        Đó là giọng của chiếc áo sơ mi rách nằm trong góc tủ

Chú chuột Lắc gục gặc đầu, nụ cười ranh mãnh nở trên môi.

                        Một giọng nói khác, dễ thương, từ trong tủ áo vang lên:

                        - Này anh áo sơ mi rách ơi, chúng tôi không muốn anh cứ hết chửi mắng lại than thở đâu. Để tôi kể những cuộc vui của tôi cho anh nghe, biết đâu lại làm cho anh vui.

                        Trong tủ áo những chiếc sơ mi còn lại như đồng tình lắc lư trên những chiếc mắc áo đủ màu, khoe dáng vẻ xinh đẹp của chúng. Giọng nói dễ thương lại tiếp tục vang lên:

                        - Tôi là áo sơ mi xanh, người chủ thường mặc tôi vào những dịp đi chơi cùng bạn bè. Nên tôi được biết nhiều điều hay ý đẹp. Mọi người gọi nhau là bạn hữu, ca ngợi, chúc tụng nhau. Những nụ cười nở trên môi thật tuyệt vời. Sau những cuộc vui tôi mới hiểu sự đối xử trong xã hội con người thật hay.

                        Con chuột Lắc tròn xoe đôi mắt, cái đầu lắc lư. Một giọng nói có vẻ hùng hồn vang lên:

                        - Tôi biết vì sao con người đối xử với nhau thật đẹp như thế. Cũng chính vì họ học được những điều cao siêu của những người đi trước; tôi là sơ mi trắng nên tôi đươc mặc vào những lúc đi học, hội thảo, những buổi thuyết trình và cả những buổi lễ nghi quan trọng. Vì vậy, tôi biết được nhiều điều hay lẽ phải qua những người đứng trên bục cao truyền đạt và những ý kiến của người bên dưới nói lên. Và tôi hiểu, họ đang hướng dẫn nhau đi đến một cuộc sống tốt đẹp.

                        Con chuột Lắc há mồm, đôi mắt tròn xoe. Một giọng nói trìu mến vang lên:

                        - Tôi là áo sơ mi hồng, có điều các bạn chưa nói đến đó là tình yêu. Tôi thường được người chủ mặc lúc đi gặp gỡ người yêu. Nên tôi thấy tình yêu mới thật sự tuyệt vời. Khi người ta yêu nhau, cuộc sống sẽ trở nên êm dịu, tâm hồn sẽ thanh thoát, không còn sự riêng biệt. Ôi, tình yêu! Tình yêu!

                        Con chuột Lắc khịt mũi rồi hít một hơi thật mạnh cho không khí tràn đầy lồng ngực. Bỗng dưng, một giọng nói có vẻ kẻ cả vang lên:

                        - Này các chú! Chẳng lẽ các chú quên ta! Trong tất cả các dịp mà các chú vừa kể điều có ta. Những điều hay lẽ phải trong bạn bè, tình yêu, cuộc sống ta đã biết tất cả. Ta là áo khoác. Lúc nào người chủ cũng mang ta theo bên mình.

                        Chú chuột Lắc gật gù cái đầu, ánh mắt nhìn xa xa. Bỗng một giọng ồ ồ trong hốc tủ vang lên:

                        - Ồ, các anh đã biết hết những điều hay lẽ phải. Tôi nghĩ rằng các anh sẽ không bao giờ biết được những điều tôi đã biết. Tôi là áo ngủ. Tôi nghe được những tiếng thở dài của ông chủ sau những cuộc vui; những lúc trằn trọc không ngủ được; những nhịp tim chán chường. Tại sao khi mặc các anh vào là niềm vui, là sự tươi đẹp? Tại sao khi mặc tôi vào là sự trống rỗng, cô đơn và buồn chán? Con người thật khó hiểu!

                        Con chuột Lắc cúi gằm đầu, đưa chân gãi cái tai vểnh. Giọng nói kẻ cả lại vang lên:

                        - Này chú áo ngủ! Chú suốt đời chỉ được mặc trong nhà, sẽ chẳng bao giờ được ra bên ngoài. Đừng có mà lôi thôi!

                        Giọng nói ồm ồm của sơ mi rách lại vang lên:

                        - Thôi, thôi… tôi chán ngấy sự khoe khoan và cãi vã của các anh rồi. Khi nào các anh trở thành miếng giẻ rách như tôi thì các anh sẽ biết… Cũng chính vì lũ chuột đáng ghét kia!

                        Chú chuột Lắc nhảy nhỏm người lên, rơi xuống. Nụ cười ranh mãnh lại nở trên môi nó…

                        Tiếng dép lẹp kẹp ở ngoài sân vọng vào trong nhà. Chiếc tủ áo trở nên im lặng. Con chuột Lắc nhanh chân phóng thẳng vào cái hang đen ngòm của nó…

 

MPK

     CÁC THÔNG TIN KHÁC
▪  Chuyện Mây Kể  (25/03)
▪  Chú Thỏ Đế  (25/03)
▪  Cái Nấm  (25/03)